Mỗi buổi sáng tụng chú Lăng nghiêm và bài Tựa này, tôi như được
tiếp thêm sức mạnh trong việc tu hành và phụng sự chúng sinh. Tôi không
còn sợ sinh tử nữa mà ngược lại, nguyện đời đời kiếp kiếp đi trong sinh
tử để chia sẻ những khổ đau của chúng sinh, cũng như hướng dẫn họ đến
với Phật
pháp như là con đường, là phương thuốc trị bịnh khổ đau, phiền não, vô
minh. Tôi cũng không còn né tránh những
công việc khó khăn gian khổ nữa, không còn nạnh
hẹ những việc nặng nhọc,
dơ bẩn trong đại chúng nữa.
Hạnh nguyện của chư Bồ-tát quá lớn lao, mà
những gì mình làm thì có đáng
là gì. Cũng vì nghĩ như thế nên đối với những được mất, những lời
khen, tiếng chê tôi thấy mình vững vàng hơn. Bởi vì một người đã coi thường sinh tử, xem cái
chết nhẹ tựa lông hồng, đã phát nguyện “đời ác năm trược xin vào trước”, thì còn có thể
quan trọng chuyện gì nữa, còn chuyện gì làm cho ta lo sợ nữa. Quả thật là nội
dung lời Tựa chú Lăng
nghiêm có tác dụng khích lệ vô cùng to lớn. Để rồi mỗi sáng thức dậy tụng kinh, tôi như được nạp thêm năng lượng cho cả ngày: Thuấn-nhã-đa tánh khả tiêu vong/ Thước-ca-ra tâm vô động chuyển../.