PHẬT HỌC » PHẬT HỌC KHÁI LƯỢC
ĂN CHAY
| Thursday, 02.03.2023, 07:51 AM | (221 Xem)
ĂN CHAY
A.
Mở Đề
Sống ở đời này không ai không ăn uống, nhưng ăn để sống làm người và được
sống an lạc, hiền hòa và lành mạnh, là vấn đề khác. Còn sống để ăn mà không cần
nghĩ đó là đúng hay sai lại là vấn đề khác. Hai giá trị sống khác nhau, một bên
ăn để còn được lo nghĩ tới kẻ khác, ngược lại một bên ăn chỉ để lo cho mình.
Tục ngữ có câu: “Miếng ăn là miếng tồi tàn, mất ăn một miếng lộn gan lên đầu”.
Bài học dân gian ấy dạy con người nên biết: việc ăn uống là cần thiết nhưng
phải cao quý, và con người cao quý hơn con vật chính là biết cách sống, làm
việc và ăn uống hợp theo đạo lý làm người. Đạo Phật khuyên tất cả mọi người nên
ăn chay vì ăn chay có nhiều lợi ích khác nhau trong hiện tại cũng như trong quá
khứ và tương lai. Đặc biệt, những Phật tử đã quy y Tam bảo, trong nhà có thờ
Phật thì phải phát nguyện ăn chay theo những ngày định kỳ và thuận tiện với điều
kiện sống gia đình. Hơn nữa, ăn chay liên hệ mật thiết với nghiệp sát sinh và
giới sát sinh, có khả năng đem lại cho con người qủa báo tốt. Ăn chay là một
pháp môn tu tập không những làm tăng trưởng hạt giống từ bi và đoạn trừ chủng
tử giết hại rất dễ, mà còn rất thuận lợi cho việc tham thiền, niệm Phật.
Gần đây, các nhà nghiên cứu khoa học đã học được rất nhiều bài học quý
giá từ hệ thống giáo lý Phật giáo và đã công bố rằng, ăn chay theo Phật giáo là
để xây dựng đạo đức học con người và xã hội, cũng như bảo vệ môi trường sinh
thái. Chỉ tiếc một điều là khoa học đã cùng đường rồi mới tìm về với Phật giáo,
có như vậy cũng quý và các Phật tử cũng được dịp để tự xác định niềm tin Phật
của mình. Ngoài ra, ăn chay còn có ba cách: thân chay, miệng chay và ý chay;
cách nào cũng quan trọng cho cuộc sống của con người. Do đó, chúng ta cần phải
học và thực hành bài học này.
B.
Chánh đề
I.
Định nghĩa:
1. Ý nghĩa: Ăn chay có nghĩa là ăn những thức ăn thuộc loài thực vật; không
dùng thức ăn thuộc về động vật, có 3 loại ăn chay:
a. Thân chay: Nghĩa là không được giết hại chúng sinh. Ví dụ như: Ngày rằm, ngày mồng
một, người ăn chay nhưng đi làm nghề đồ tể hoặc bán mua cá, thịt... là thân
không thực hành đúng nghĩa ăn chay; cũng không gieo tai ương cho chúng sinh như
đặt bẫy, phun thuốc...
b. Miệng chay: Tức miệng ăn chay, không ăn các loại thức ăn thuộc về sinh vật, chỉ có
ăn các loại thuộc thực vật như rau, quả... Miệng không xúi người khác giết,
không nói lời hung dữ gây ra chết người, chết vật, gọi là miệng chay.
c. Tâm chay: Luôn nghĩ đến những thức ăn chay thanh tịnh, hướng thiện và hướng
thượng; không phải miệng ăn chay mà tâm rất hung dữ, luôn nghĩ đến điều ác, như
vậy việc ăn chay sẽ không có lợi ích gì.
Một trong những vấn đề quan trọng
nhất của sự ăn chay là trước hết tâm phải chay rồi sau đó tới miệng chay và
thân chay. Tuy nhiên, tâm chay mà thân và miệng không chay thì quả là hi hữu và
khó vô cùng nếu chúng ta không muốn nói là thiếu thực tế.
2. Phân loại: Hiện tại đạo Phật có hai bộ phái: Nam tông (Theravàda) và Bắc
tông (Mahàyàna). Vì vậy chúng ta phải học và hiểu vấn pháp môn chay và cách
thức ăn chay của hai phái cho thật tinh tường.
a. Ăn chay theo Phật giáo Nam tông: Theo kinh Trung bộ số 55 - Jivàka, đức Phật chế “tam tịnh nhục” - (Tikotiparisuddha),
nghiêm cấm các đệ tử xất gia của Ngài không
được ăn thịt, nếu luật Tikotiparisuddha bị vi phạm: tức 3 việc thấy, nghe, nghi
có sự giết sinh vật để cung cấp thịt cho mìmh ăn, hoặc chính mình biết đang có
liên quan với 3 việc đó mà vẫn ăn. Cố ý hoặc biết sai phạm mà vẫn ăn thịt như
vậy tức là tâm vị ấy câu hữu với tham, sân, si và không câu hữu với tâm từ bi,
cũng không câu hữu với tâm hổ thẹn [(P) hirì-ottappa; (S) hrì-apatràpya] đối
với chúng sanh, Ngược lại nếu không thấy, không nghe, không nghi thì thịt ấy
trở thành tịnh nhục và được phép thọ dụng.
Như vậy,
theo luật “Tam tịnh nhục”, Phật không cho phép hàng Phật tử tại gia giết bất cứ
loại sinh vật nào để làm thức ăn cúng dường cho chúng tăng. Điều này cũng có nghĩa rằng, Phật tử không được
mua bất cứ loại thức ăn mặn hay cá, thịt xào nấu với ý định cúng dường chúng
tăng. Phật dạy hành động như vậy không những Phật tử không có phước mà chúng
tăng cũng không được dùng thức ăn ấy. Phật đã chế “tam tịnh nhục”, nếu bị phạm
một trong 3 điều là có tội, phải sám hối và phát nguyện chừa bỏ ngay,
nếu không như vậy thì Phật tử đã gây tội khổ cho mình, gây tội khổ cho người,
gây tội khổ cho cả hai thì không thể nào gọi đó là thiện pháp được.
Tóm lại, thức ăn theo “Tam tịnh
nhục” phần lớn dành cho chúng tăng khi xưa còn đang nghiêm trì hạnh đi khất
thực. Nếu áp dụng hạnh đi khất thực
đúng pháp thì trú xứ của chư Tăng buột phải không có nhà bếp, không nấu bất cứ
thứ gì, ngay cả nước sôi, chỉ uống nước lọc và không được có ý chọn lựa nhà thí
chủ trước để khất thực, cũng phải khất thực theo thứ lớp (thứ đệ khất thực).
Trong khi đó người thí chủ không dự định thí thực bất cứ cái gì cho chư tăng
trước đó cả. Nghĩa là tăng thọ thực và chủ nhà phát tâm thí thực hoàn toàn ngẫu
nhiên, cả hai không có ý định trước. Do đó, có gì thí nấy; còn nếu có mời thỉnh
trước thì phải dâng cúng thức ăn chay hoàn toàn. Ngoài ra, nếu có trường hợp
thình lình con vật bị chết, hoặc đấu lộn với nhau mà chết một con thì thịt con
vật chết ấy được phép dùng, ngoài ra là không được dùng. Xét thấy như vậy, hiện
tại Phật tử chúng ta khó có thể áp dụng pháp “Tam tịnh nhục” này một cách
nghiêm túc và chơn chánh.
b.
Ăn chay
theo Phật giáo Bắc tông: Tức là ăn chay một cách trọn vẹn, thuần túy, ngay cả pháp “Tam tịnh nhục” cũng không
được sử dụng. Bởi lẽ thời đại ngày nay rất khó có được thức ăn đúng như pháp
“Tam tịnh nhục”, nhưng đời xưa rất dễ. Do đó, Phật giáo Bắc tông khuyên Phật tử
tại gia cũng như xuất gia nên ăn chay. Vì sao vậy? Phần kế tiếp sẽ giải thích
rõ.
II.
Lý do và mục đích ăn chay.
1.
Vì tôn trọng sự sống: Chúng ta ai cũng tham sống sợ chết, vậy thì sao
lại giết hại sinh vật để làm thức ăn cho con người! Sự sống một khi được tôn
trọng lẫn nhau thì đạo đức con người càng ngày càng tăng trưởng. Sự sống giữa
thiên nhiên, người, sinh vật có mối liên hệ với nhau rất mật thiết. Chúng ta ăn
chay vì tôn trọng sự sống, cũng có nghĩa là tôn trọng mọi sự sống trên hành
tinh này, tôn trọng môi trường sống trong thế giới này bao gồm cả núi, sông,
biển, rừng... vật hữu tình và vô tình; và các loài động vật cũng giúp cho hành
tinh này hoạt động. Ví dụ: Không khí di chuyển được là có sự góp sức của chim
và các loài động vật có cánh trên hành tinh này. Ngoài ra còn có hàng ngàn thí
dụ khác, chúng ta tự suy ra để biết. Do đó, giết một sự sống là giết chết chính
mình; tôn trọng sự sống không có gì hơn việc ăn chay.
2.
Vì tăng trưởng lòng từ bi: Chúng ta ai ai cũng có cha mẹ, gia đình, anh em,
dòng họ... Khi ta chết, mọi người thân còn sống phải thẩn thờ, khốn khổ; thậm
chí có những người trở thành khờ dại hoặc mất trí; có khi đi đến tuyệt vọng.
Lấy mình suy ra sự sống khác cũng vậy. Có những con vật bị con người giết chết;
những con vật thân của nó tìm nó suốt ngày suốt đêm cho đến chết. Ví dụ con
Quốc, con Én... Có những con vật nhịn ăn và trong khi tìm kiếm, nó thải tất cả
những chất độc của nó ở bất cứ nơi nào nó đến. Ví dụ: Mãng xà, cọp, beo, tê
giác, chó sói, nhím... Nó giận dữ, la, hú thê thảm; bẻ cây rừng và giết hại
nhiều con vật vô tội khác rất thảm thương. Nghĩ như vậy nỡ nào ta ăn thịt
chúng! Suy ra, gà, heo, chó; các thú gia cầm cũng vậy. Đã làm được thân người,
nếu chúng ta không giúp đỡ chúng thì cũng không nên giết chúng để ăn thịt; vừa
tổn hại tình thương mà vừa gieo cho chúng sinh nhiều thù hận. Như vậy thì làm
sao mà thế giới có ngày thanh bình được!
Ăn
chay vì lòng Từ bi như trong các Kinh Lăng-già, Lăng-nghiêm, kinh Từ bi diễn tả
rất rõ ràng. Đặc biệt kinh Pháp cú, đức Phật dạy: “Ai cũng sợ binh đao, ai cũng sợ chết. Vậy hãy lấy lòng mình suy lòng
người, chớ giết, chớ bảo giết” (Kệ 129); “Ai cũng sợ gươm đao, ai cũng thích sống còn.Vây hãy lấy lòng mình suy
lòng người, chớ giết, chớ bảo giết. (Kệ 130)“. Bên cạnh đó, nếu chúng ta
không có gia tâm thương xót những con vật bị giết thì hạt giống từ bi của chúng
ta càng ngày càng bị chai lì. Không biết thương xót con vật thì làm sao thương
người một cách đúng nghĩa được! Đã không người khác thì làm sao biết cách
thương được chính mình! Hay nói cách khác, làm khô cạn tâm từ bi là làm hại lấy
chính mình, vì mọi sinh hoạt, tu tập, tụng kinh, niệm Phật, hành thiền, làm
phước, bố thí, hành thiện sẽ không có tác dụng; như vậy chắc chắc chúng ta sẽ
chịu quả báo khổ cả ngay trong hiện tại lẫn trong tương lai. Kinh Lăng-già dạy:
“Người ăn thịt đoạn mất tâm đại từ bi, đoạn mất hạt giống Phật. Tất cả Bồ-tát,
hiền thánh thấy người đó liền bỏ đi”. Vì thế, hàng Phật tử không nên ăn thịt
chúng sinh nếu ăn thịt chúng sinh thì ác nghiệp sẽ khó tránh khỏi.
3. Vì quyền
được sống phải bình đẳng: Tất cả
chúng sinh đều có Phật tánh; nếu giết hại một mạng sống nào khác là tổn hại đến
Phật tánh của chính mình và không bình đẳng về sự sống. Chúng ta cũng không thể
khẳng định rằng “Vật dưỡng Nhơn” được, thế thì “Nhơn dưỡng Vật” được hay sao?,
hay là “Nhơn dưỡng Nhơn”? Một sự thật đau lòng mà chúng ta thường nghe thấy: Có
một đàn chó kỵ binh đã cắn chết 5 người phạm pháp hoặc một chú Cọp ở Phi châu
đã giết chết 2 người thợ săn thì sao? Ấy có phải “Vật dưỡng Nhơn” chăng? Chính
vì quan niệm sai lầm này đã tạo ra cho con người đức tính càng ngày càng hung
ác, ích kỷ cho chính tự bản thân để rồi tai hại cho người khác và vật khác. Như
vậy sự sống sống bằng sự chết quả là không bình đẳng chút nào. Do thấy được
điều này mà đạo Phật khuyên mọi người nên ăn chay.
4. Vì muốn tránh nghiệp báo luân hồi: Từ vô thỉ kiếp
đến nay, chúng ta khi thì làm thân người, lúc thì làm thân loài vật; sống chết
trôi lăn mãi trong sáu đường. Hễ cố ý giết một mạng sống là chúng ta phải đền
lại một mạng sống; đó là quy luật nhân quả hiển nhiên. Trong kinh Tăng nhất
A-hàm, Phật dạy: “Nếu sát sinh được thực hiện, được luyện tập, được làm cho
sung mãn thì sẽ đưa đến quả báo địa ngục, đưa đến loài bàng sinh, đưa đến cảnh
ngạ quỷ. Khi quả dị thục hết, được trở lại làm người thì thọ mạng rất ngắn
ngủi, chết yểu, đau ốm, dị tật...”. Chính vì vậy, khi dạy năm giới cho hàng
Phật tử tại gia, đức Phật đã nêu giới Không
được giết hại chúng sinh lên làm đầu. Vì sao? Vì nếu chúng ta giữ trọn vẹn
bốn giới sau, tức được quả báo hưởng phước vui thù thắng vi diệu ở cõi trời và
cõi người; nhưng vì nghiệp báo sinh ra ở đâu cũng bị chết yểu hoặc thân hình
đau ốm, dị tật thì chúng ta cũng không hưởng được lợi ích gì. Vì vậy, muốn
tránh oan báo luân hồi, tránh các điều tội lỗi thuộc về giới sát, tránh giết
hại chúng sinh bằng cách gián tiếp hoặc trực tiếp. Có như vậy mới tu tập thành
tựu, giải thoát luân hồi, chính là nhờ gia tâm quyết chí sống theo hạnh ăn chay
vậy.
5. Vì để bảo
vệ sức khỏe: Không phải mới từ nay mà từ ngàn xưa, một triết gia, ông Senèque, đã nói
rằng: "Mỗi bữa ăn, người ta dùng các loại thức ăn thịt, cá và các loài
động vật khác là tự đầu độc, thành thử con người tự ngầm sát hại chính mình mà
không hay biết, do đó con người bị mạng yểu, chết sớm". Thật thế ngày nay
những nhà dược sĩ và bác sĩ y học sau khi nghiên cứu đã công bố rằng: "Trong các loại thịt, có nhiều độc tố
rất nguy hiểm có thể lây bệnh nan y, còn máu và thịt con vật đã chết có chứa
gen DNA sân hận rất cao có thể khiến cho người ăn thịt thường hay nóng giận,
căm thù, tổn hại cho sức khoẻ con người". Bài học cụ thể nhất là rau
quả để lâu ngày thì héo khô, hoặc ung bấy mà ít hôi, còn thịt cá để lâu ngày
thì sình ương, hôi tanh không ai chịu nổi, và khi ăn vào, ta thấy trong người
rất nặng nề, mệt nhọc khó tiêu. Hơn nữa, các loài thú vật, thường mắt bệnh này
hay bệnh khác nếu chúng ta ăn vào sẽ vướng bệnh, rất nguy hiểm. Ngược lại, các
loại thực vật không những có chứa đầy đủ các chất đạm để nuôi dưỡng cơ thể con
người lành mạnh, mà loại nào cũng có những đặc tính vị thuốc của nó. Bởi thế mà
hầu hết loại thuốc Đông y lẫn Tây y đều được bào chế bằng thực vật. Do vậy, ăn
chay không những bảo vệ được sức khỏe và hợp vệ sinh mà còn có thể ngăn ngừa
được rất nhiều bệnh.
III. Cách thức ăn chay.
1. Chương trình ăn chay.
Ăn chay là một điều quan trọng và
cần thiết, nhưng muốn được lợi ích thiết thực, cần phải có phương pháp và áp
dụng một cách tuần tự teo căn cơ cà sở nguyện của mình. Trước tiên, không phải
người nào cũng có thể bỏ ngay tập quán ăn mặn của mình để ăn chay. Vì vậy,
trong đạo có chia ra làm hai loại: ăn chay kỳ và ăn chay trường.
a) Ăn chay kỳ: là ăn chay có kỳ hạn nhất định
trong mỗi tháng hay trong mỗi năm:
·
Nhị trai: Ăn hai ngày chay trong một
tháng vào ngày 1 và 15 ÂL
·
Tứ trai: Ăn bốn ngày chay trong một
tháng vào ngày 1, 8, 15 và 23 ÂL
·
Lục trai:
Ăn sáu ngày trong một tháng vào ngày 1, 8, 14, 15, 23, 29 hoặc 30 (tuỳ tháng
thiếu hay đủ) ÂL.
·
Thập trai: Ăn mười ngày chay trong một
tháng vào ngày 1, 8, 14, 15, 18, 23, 24, 28, 29 và 30 (nếu tháng thiếu thì ngày
27, 28, 29) ÂL.
·
Nhất
nguyệt trai: Là ăn một tháng vào tháng Giêng hay tháng 7 ÂL.
·
Tam
nguyệt trai: Là ăn ba tháng chay: tháng Giêng, tháng 7 và 9 (hay tháng 10) ÂL.
Nếu tập ăn chay kỳ trong một thời
gian mà không gặp một trở ngại nào cho việc tu tập của thân và tâm, hoặc nhận
thấy có lợi ích thì nên tập dần đến ăn chay trường.
b) Ăn chay trường: Là phát nguyện ăn chay trọn đời, trừ khi cơ thể không
cho phép hoặc vì hoàn cảnh thiên tai, chiến tranh... thì phải đối trước Tam bảo
nguyện xin được xả nguyện ăn chay trường một thời gian và sau khi sự cố qua đi
rồi, phải tiếp tục lập nguyện ăn chay trở lại bình thường.
2. Phương pháp thực hành.
a) Chọn lựa thay đổi thức ăn: Để việc ăn chay được thực hiện lâu
dài không ngán, chúng ta nên chọn những món ăn vừa có chất dinh dưỡng cao như:
cà chua, rau muống, đậu nành, cải bắp, khoai tây, nếp lứt... và những món ăn
cũng phải thường thay đổi thích ứng với nhu cầu của cơ thể.
Vậy trong một bữa ăn, cần phải ăn những món gì để bữa ăn có đầy đủ chất
bổ và ngon miệng ? Dưới đây là vài bữa
ăn kiểu mẫu:
§ Trái cây cùng ăn với cơm hay bắp, bột mì và rau, cải, đậu phụng, đậu
nành, và một hủ sữa chua nhỏ.
§ Sữa tươi cùng ăn với trái cây ngọt và cơm hay bột mì
có bơ và tô súp hay canh rau.
b) Cách nấu: Thức ăn là
cần thiết nhưng cách nấu cũng rất quan trọng, không phải cứ bảo ăn chay thì nấu
thế nào cũng được. Nếu thức ăn bổ dưỡng mà không biết nấu thì thức ăn ấy sẽ trở
thành vô bổ, đôi khi còn làm hại cho bộ phận tiêu hóa. Dưới đây là một vài điều
ghi nhớ khi nấu chay:
§ Không nên chiên xào nhiều quá vì nếu xào nấu quá thì các Vitamin như B, C
sẽ bị đốt cháy hết và các món nhiều dầu sẽ làm cho bao tử mệt.
§ Nên ăn nhiều đồ nướng, nhất là những đồ nướng mà không có thoa dầu.
§ Khi nấu hay luộc phải nên đậy nắp để sinh tố khỏi bị mất, nên đổ vừa nước
để thức ăn đảm bảo chất lượng khẩu phần dinh dưỡng.
c) Giảm thịt
cá dần dần trong những ngày ăn mặn: Trừ những ngày ăn chay ra còn
những ngày ăn mặn thì các Phật tử nên ăn những gì người ta làm sẵn, hoặc giảm
bớt số lượng cá thịt, ăn nhiều rau cải, tạm dùng sữa và trứng gà, trứng vịt
không tượng con.
Khi
đã tinh tấn về mặt tinh thần thì không nên ăn trứng gà, trứng vịt có
trống, vì chúng cũng là những sinh vật
sắp nở.
3. Những điều cần tránh.
a) Không nên
kiêu mạn:
Người có phúc duyên ăn chay được dễ dàng, không nên
sinh lòng kiêu mạn, tự cho mình là hơn người, và khinh người ăn mặn. Làm như
thế đã sinh ác cảm với người mà lại còn làm tổn ân đức của mình nữa.
b) Không nên
háo danh:
Có người mới bước vô đường đạo, đã ăn trường trai
ngay, cốt để được người khác khen ngợi. Ăn chay như thế là do lòng háo danh mà
ăn hành động này không có lợi cho sự tu hành mà còn có hại: khi không còn ai
khen ngợi nữa, thì không thấy hứng thú để tiếp tục ăn chay nữa.
c) Không nên ép xác: Có người tưởng
lầm rằng: ăn chay là ăn sao đó cho qua bữa như vậy là đồng nghĩa với việc hành
hạ thân xác của ngoại đạo, phải có tinh thần cố gắng ăn chay đạm bạc nhưng
không nên ăn một cách cực khổ, như chỉ ăn ròng rã tương rau muối sả... từ năm
này sang năm khác. Ăn như thế thì sẽ hao mòn thân xác và chết yểu trước khi
thành đạo.
d) Không nên giả mặn: Hiện nay việc ăn chay dang được khuyến khích nên
cũng có nhiều nơi muốn trổ tài khéo léo của mình bằng cách nấu chay giả mặn,
rồi đặt tên món ăn mặn hay làm ra những hình thức giống như đồ mặn, thậm chí
còn giả mùi giống như thức ăn mặn. Như thế, vô tình mình xúi giục người ăn chay
nghĩ đến đồ mặn, như vậy tức là tâm đã không chay rồi. Một khi tâm đã không
chay thì miệng chay cũng không có thêm phước mà còn tổn thêm.
e) Không được quên ngày chay: Không nên
khinh thường, quên những ngày chay mà mình đã phát nguyện, dù gặp trường hợp
bất thường đi nữa cũng không nên bỏ.
f) Không nên dùng ngũ vị tân: Ngũ vị tân là hành, hẹ, tỏi, ném
không nên dùng, vì các thứ này đã hôi, lại có nhiều chất kích thích khiến cho
thân tâm không yên, hay nóng nảy, cau có.
IV. Lợi ích của việc ăn chay:
1. Phương diện cá nhân: Người ăn chay không những có lợi
ích trong hiện tại mà còn cả quá khứ và
tương lai nữa.
§ Ăn chay tạo cho nhà bếp sạch sẽ, vệ sinh, ít ruồi.
§ Thân thể người ăn chay thường nhẹ nhàng, trong sạch, trí tuệ được minh
mẫn để tu thiền quán.
§ Trong tương lai không chịu quả báo giết hại, dẽ chuyển nghiệp xấu thành
nghiệp tốt, hiện tại sống không có sợ hãi, khỏi phải mắc quả báo xấu, không
phải trả nghiệp sát sanh trong tương lai.
2. Phương diện xã hội, nhân loại, cá nhân:
Nếu ăn chay đã có lợi ích cho cá nhân thì đương nhiên sẽ có lợi ích cho
xã hội và thế giới. Mọi người đều ăn chay thì thế giới nhất định sẽ không còn
có tiếng kêu oan rên riết của loài vật. Ông thánh Hy lạp Pythagoras nói: "Muốn thế giới hoà bình thì bắt đầu
trong bữa ăn của con người ít nhất phải không còn có một chút máu hay thịt của
động vật". Cổ nhân cũng có nói: Nếu tất cả chúng sanh không sát hại
lẫn nhau thì sợ gì thế giới có giặc dã, chiến tranh.
"Nhất thiết chúng sanh vô sát nghiệp. Hà sầu thế giới động đao binh"
Xét cho cùng, thế giới cũng vì miếng ăn mà sinh ra chiến tranh, xâu xé, chém
giết lẫn nhau, bởi thế người ăn chay thường được mệnh danh là những vị sứ giả
của tình thương và hoà bình. Vì lòng từ bi, người ăn chay sẽ xem sự sống muôn
loài như sự sống của chính mình, không giết hại để thoả mãn dục vọng. Nếu trong
xã hội mà ai ai cũng ăn chay thì con người xã hội sẽ có ý thức đạo đức hơn, và
đời sống sẽ yên vui hơn. Ngoài ra, trong thế giới nếu ai ai cũng ăn chay thì
môi trường sinh thái của thế giới này không có bị ô nhiễm đến mức báo động như
chúng ta đang nghe thấy. Cụ thể nhất là hơi nóng của trái đất càng ngày càng
cao, thiên tai, bão lụt và cháy rừng khắp nơi, chúng ta có thể suy ra để nghiệm
biết.
C.
Kết Luận.
Ăn chay là một phương pháp khoa học có nhiều lợi ích, nếu vì tu hành mà
ăn chay thì càng có lợi ích hơn. Muốn thân thể được khinh an hay khoẻ mạnh thì
cần phải ăn chay. Ăn chay sẽ giúp cho chúng ta có trí nhớ tốt và có khả năng
phát triển trí tuệ vô lậu để đoạn trừ phiền não, vô minh. Ai đã là Phật tử thì phải thực hành pháp ăn chay để lòng từ bi
được mở rộng, tinh thần bình đẳng được trải khắp muôn nơi, đạo quả chóng viên
thành.
Tuy nhiên nói thì dễ như vậy
nhưng làm thì cũng khó, Phật tử phải có tâm kiên trì và thiện chí mới thấy được
sự lợi ích thiết thực của nó. Còn việc thực hành thì không phải một sớm một
chiều mà phải tuần tự từng bước một. Điều quan trọng là chúng ta có quyết chí,
kiên nhẫn mà thực hành hay không. Ngoài ra, hiện tại các thuyết ăn kiêng, và
nhịn ăn theo định kỳ của ngoại đạo đang có khuynh hướng muốn xen tạp vào việc
ăn chay đúng chánh pháp của Phật giáo, các Phật tử phải học và hiểu thật tốt bài
này để thực hành cho có lợi ích và cũng để phân biệt đâu là chánh, đâu là tà./.